Menu
Diễn đàn
Bài viết mới
Tìm chủ đề
Bất động sản
Bán nhà - đất
Cho thuê nhà - căn hộ
Đất nền - dự án
Văn phòng & mặt bằng kinh doanh
Căn hộ cao cấp - chung cư
Phòng trọ - ký túc xá
Tin tức Bất động sản
Tuyển dụng
Kinh doanh/Bán hàng
Marketing/PR/Quảng cáo
Chăm sóc khách hàng
Tài chính/ngân hàng/bảo hiểm
Công nghệ thông tin/IT
Sản xuất/Cơ khí
Khác
Tin tức Việc làm
Cẩm nang du lịch
Điểm Lưu trú - Khách sạn - Nhà nghỉ
Điểm Tham quan - Nghỉ dưỡng
Ẩm thực - Nhà hàng - Giải khát
Giới thiệu Dịch vụ Du lịch
Công ty lữ hành, tour du lịch
Điểm bán vé tour, máy bay, xe, tàu
Cửa hàng hải sản, quà lưu niệm
Cho thuê xe, tàu thuyền
Khuyến mãi - Ưu đãi du lịch
Tư vấn - Hỏi đáp - Chia sẻ kinh nghiệm du lịch
Tuyển sinh
Trường mẫu giáo/Cấp 1
Trường cấp 2/Cấp 3
Đào tạo - Du học
Đại học/Cao Đẳng/Trung cấp
Mua bán & Rao vặt
Đồ nội thất, gia dụng, cây cảnh
Giải trí, thể thao, sở thích
Thời trang, đồ dùng cá nhân
Mẹ và bé
Dịch vụ chăm sóc nhà cửa, vận chuyển
Khác
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Bài viết mới
Tìm chủ đề
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Diễn đàn
Nhịp điệu cuộc sống
Chữa lành - Sức khỏe - Suy ngẫm
Giữa Người Với Người – Khi ngành Y không chỉ có dao mổ và ống nghe
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Con sói trắng" data-source="post: 2228" data-attributes="member: 1730"><p>Ngày đầu tiên bước vào giảng đường Y, tôi từng nghĩ rằng con đường này chỉ toàn công thức, ca mổ và bệnh án. Chúng tôi học về tế bào, về phản ứng sinh hóa, về những quy trình điều trị chính xác đến từng mililit thuốc.</p><p>Nhưng rồi, giữa những buổi học khô khan ấy, tôi vô tình đọc được cuốn <em>“Giữa Người Với Người”</em> của bác sĩ <strong>Minh Hưng</strong>. Và từ đó, tôi hiểu ra ngành Y không chỉ là nghề của <strong>khoa học</strong>, mà còn là nghề của <strong>trái tim</strong>.</p><p></p><p>“Giữa người với người” chỉ bốn chữ thôi, nhưng chứa đựng cả một khoảng cách mà con người thời nay dường như đang quên cách rút ngắn.</p><p>Trong cuốn sách, bác sĩ Minh Hưng không kể những ca phẫu thuật ly kỳ, không nói về danh hiệu, mà kể về <strong>những khoảnh khắc rất đời thường trong bệnh viện</strong>: cái nắm tay run run của bệnh nhân trước ca mổ, ánh mắt của người nhà chờ đợi ngoài hành lang, hay lời cảm ơn nhỏ nhoi mà khiến cả ngày làm việc trở nên ấm lại.</p><p></p><p></p><p>Mỗi trang viết là một “mạch máu cảm xúc” len lỏi giữa đời sống lạnh lùng của y học hiện đại. Đọc mà thấy lòng mình ấm lên, như có một dòng điện nhẹ chạy qua tim.</p><p></p><p>Có một đoạn tôi nhớ mãi:</p><p></p><p></p><p></p><p>Là sinh viên Y, chúng tôi được dạy phải <strong>vững chuyên môn</strong>, phải <strong>chính xác từng liều thuốc</strong>, nhưng ít ai dạy chúng tôi <strong>cách nhìn người bệnh như một con người, không phải một ca lâm sàng</strong>.</p><p>Cuốn sách này làm được điều đó — nó nhắc tôi rằng, đằng sau mỗi hồ sơ bệnh án là <strong>một cuộc đời đang run rẩy cầu mong được cứu</strong>.</p><p></p><p></p><p>Và đôi khi, điều người bệnh cần <strong>không chỉ là thuốc</strong>, mà là <strong>một cái chạm nhẹ, một ánh mắt lắng nghe, một nụ cười giữa mệt mỏi</strong>.</p><p></p><p>Bác sĩ Minh Hưng viết như đang kể lại một giấc mơ có thật. Không triết lý to tát, không hoa mỹ.</p><p>Chỉ là những câu chữ nhỏ nhẹ, đôi khi như một lời thì thầm bên tai.</p><p>Có lúc tôi phải dừng lại thật lâu giữa dòng chữ, vì cảm giác như mình đang nghe tim của chính mình đập mạnh hơn.</p><p>Giọng văn ấy khiến người đọc thấy được <strong>một bác sĩ không phải thần thánh, mà là con người cũng biết sợ, biết buồn, biết thương</strong>. Và chính vì vậy, những trang viết của ông mới thấm sâu đến thế.</p><p>Sau khi gấp sách lại, tôi lặng đi rất lâu. Tôi nghĩ về những ngày trực tương lai, những đêm trắng trong phòng cấp cứu, và cả những khoảnh khắc sẽ phải đối diện với sinh tử của người khác.</p><p>Tôi hiểu rằng, nếu mình không giữ được “chút ấm” ấy, thì nghề Y sẽ chỉ còn là công việc — không còn là <strong>thiên chức</strong>.</p><p></p><p>Cuốn <em>“Giữa Người Với Người”</em> không dạy cách cứu sống bệnh nhân, mà dạy <strong>cách làm sao để trái tim người thầy thuốc không bị chai sạn</strong>.</p><p>Nó khiến tôi tin rằng: trong ngành Y, <strong>tri thức cứu người, nhưng tình thương mới cứu lấy chính chúng ta</strong>.</p><p></p><p>Nếu bạn là sinh viên Y như tôi, hoặc đơn giản là người đang hoang mang giữa cuộc sống lạnh lùng này, hãy đọc <em>“Giữa Người Với Người”</em>.</p><p>Bạn sẽ thấy, hóa ra giữa thế giới đầy tiếng máy và mùi thuốc sát trùng, vẫn có những <strong>trái tim đang đập thổn thức vì con người</strong>.</p><p></p><p>Và có lẽ, đó mới là điều giữ chúng ta ở lại — <strong>giữa người với người</strong>.</p><p>[ATTACH=full]3717[/ATTACH]</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Con sói trắng, post: 2228, member: 1730"] Ngày đầu tiên bước vào giảng đường Y, tôi từng nghĩ rằng con đường này chỉ toàn công thức, ca mổ và bệnh án. Chúng tôi học về tế bào, về phản ứng sinh hóa, về những quy trình điều trị chính xác đến từng mililit thuốc. Nhưng rồi, giữa những buổi học khô khan ấy, tôi vô tình đọc được cuốn [I]“Giữa Người Với Người”[/I] của bác sĩ [B]Minh Hưng[/B]. Và từ đó, tôi hiểu ra ngành Y không chỉ là nghề của [B]khoa học[/B], mà còn là nghề của [B]trái tim[/B]. “Giữa người với người” chỉ bốn chữ thôi, nhưng chứa đựng cả một khoảng cách mà con người thời nay dường như đang quên cách rút ngắn. Trong cuốn sách, bác sĩ Minh Hưng không kể những ca phẫu thuật ly kỳ, không nói về danh hiệu, mà kể về [B]những khoảnh khắc rất đời thường trong bệnh viện[/B]: cái nắm tay run run của bệnh nhân trước ca mổ, ánh mắt của người nhà chờ đợi ngoài hành lang, hay lời cảm ơn nhỏ nhoi mà khiến cả ngày làm việc trở nên ấm lại. Mỗi trang viết là một “mạch máu cảm xúc” len lỏi giữa đời sống lạnh lùng của y học hiện đại. Đọc mà thấy lòng mình ấm lên, như có một dòng điện nhẹ chạy qua tim. Có một đoạn tôi nhớ mãi: Là sinh viên Y, chúng tôi được dạy phải [B]vững chuyên môn[/B], phải [B]chính xác từng liều thuốc[/B], nhưng ít ai dạy chúng tôi [B]cách nhìn người bệnh như một con người, không phải một ca lâm sàng[/B]. Cuốn sách này làm được điều đó — nó nhắc tôi rằng, đằng sau mỗi hồ sơ bệnh án là [B]một cuộc đời đang run rẩy cầu mong được cứu[/B]. Và đôi khi, điều người bệnh cần [B]không chỉ là thuốc[/B], mà là [B]một cái chạm nhẹ, một ánh mắt lắng nghe, một nụ cười giữa mệt mỏi[/B]. Bác sĩ Minh Hưng viết như đang kể lại một giấc mơ có thật. Không triết lý to tát, không hoa mỹ. Chỉ là những câu chữ nhỏ nhẹ, đôi khi như một lời thì thầm bên tai. Có lúc tôi phải dừng lại thật lâu giữa dòng chữ, vì cảm giác như mình đang nghe tim của chính mình đập mạnh hơn. Giọng văn ấy khiến người đọc thấy được [B]một bác sĩ không phải thần thánh, mà là con người cũng biết sợ, biết buồn, biết thương[/B]. Và chính vì vậy, những trang viết của ông mới thấm sâu đến thế. Sau khi gấp sách lại, tôi lặng đi rất lâu. Tôi nghĩ về những ngày trực tương lai, những đêm trắng trong phòng cấp cứu, và cả những khoảnh khắc sẽ phải đối diện với sinh tử của người khác. Tôi hiểu rằng, nếu mình không giữ được “chút ấm” ấy, thì nghề Y sẽ chỉ còn là công việc — không còn là [B]thiên chức[/B]. Cuốn [I]“Giữa Người Với Người”[/I] không dạy cách cứu sống bệnh nhân, mà dạy [B]cách làm sao để trái tim người thầy thuốc không bị chai sạn[/B]. Nó khiến tôi tin rằng: trong ngành Y, [B]tri thức cứu người, nhưng tình thương mới cứu lấy chính chúng ta[/B]. Nếu bạn là sinh viên Y như tôi, hoặc đơn giản là người đang hoang mang giữa cuộc sống lạnh lùng này, hãy đọc [I]“Giữa Người Với Người”[/I]. Bạn sẽ thấy, hóa ra giữa thế giới đầy tiếng máy và mùi thuốc sát trùng, vẫn có những [B]trái tim đang đập thổn thức vì con người[/B]. Và có lẽ, đó mới là điều giữ chúng ta ở lại — [B]giữa người với người[/B]. [ATTACH type="full" size="1067x1600"]3717[/ATTACH] [/QUOTE]
Mã xác nhận
Gửi trả lời
Diễn đàn
Nhịp điệu cuộc sống
Chữa lành - Sức khỏe - Suy ngẫm
Giữa Người Với Người – Khi ngành Y không chỉ có dao mổ và ống nghe
Top